CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Bao nhiêu năm qua


Phan_9

Nàng ta nhìn ta, rõ ràng là mắt ta nhưng lại chứa đựng thần thái ta chưa từng có – đây là đôi mắt của Nhất Tịch. Khi Nhất Tịch nhìn thấy người mình không thích sẽ có ánh mắt lạnh lùng như vậy, không có tạp sắc, không có hơi ấm.

“Ngươi là Nhất Tịch?”. Ta run run nghiến răng hỏi câu này.

Nàng ta nhìn ta, biểu cảm thay đổi: “Không, ta là ngươi”.

“Ngươi nói láo!”.

“Ta là ngươi thực sự, là ngươi ẩn giấu trong tim ngươi, ngươi không tin sao?”. Nàng ta cúi người nhìn ta, ta nhìn thấy bóng mình trong mắt nàng ta, toàn thân giống như rơi vào không gian bốn bề đều là gương, bất luận giãy giụa trốn chạy thế nào đều vô ích.

“Ngươi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”.

“Tiểu Khê, ước mơ lớn nhất của ngươi là gì?”.

Dường như bị nàng ta mê hoặc, câu trả lời tự nhiên tràn qua khóe môi ta: “Ta muốn cùng tiên sinh và Tam Nương mãi mãi ở bên nhau”.

“Ngươi thực sự muốn ở bên bọn họ sao?”. Nàng ta cười khẩy, tiếng cười đó khiến ta cảm thấy khiếp sợ.

“Ta… Ta không hiểu ý ngươi”.

“Ngươi đang nói dối, Tiểu Khê, ngươi đang lừa gạt tất cả mọi người, thực ra ngươi vốn không thích bọn họ, ngươi hận bọn họ chết đi được, sở dĩ ngươi tỏ vẻ ngây thơ, thuần khiết là để lừa gạt bọn họ, giành lấy lòng tin, sau đó tìm cơ hội báo thù…”.

Ta lại gào to: “Ngươi nói láo! Ngươi nói láo! Ngươi nói láo! Ta yêu tiên sinh, cũng yêu Tam Nương, ta yêu bọn họ nhất…”.

Giọng ta đã lớn nhưng không ngờ giọng của nàng ta còn lớn hơn: “Ngươi hãy thừa nhận đi, ta là ngươi, đương nhiên ta biết suy nghĩ thực sự của ngươi là gì. Ngươi là chuyển thế của Nhất Tịch, đã là chuyển thế của Nhất Tịch làm gì có chuyện ngươi yêu quý hai kẻ hủy hoại mình ở kiếp trước? Ngươi hận Giản Linh Khê, ngươi yêu hắn như vậy nhưng hắn đã phụ ngươi, bỏ rơi ngươi, cuối cùng còn muốn giết ngươi; ngươi hận Tần Tam Nương, người đàn bà không có điểm nào bằng ngươi, bà ta dựa vào cái gì mà giành được Giản Linh Khê, cuối cùng còn trở thành vợ hắn, thực hiện được giấc mơ ngay cả nằm mơ ngươi cũng không dám ước ao. Lẽ nào ngươi không nghĩ vậy sao? Lẽ nào ngươi thực sự chưa từng nghĩ thế?”.

Ta run rẩy, đưa tay bưng mặt, không biết nỗi sợ hãi từ đâu ùa về. Lẽ nào nàng ta đã nói trúng tâm sự của ta? Lẽ nào trong lòng ta thực sự ẩn chứa điều đó? Nếu không, tại sao ta lại sợ hãi đến vậy? Tại sao?

“Ngươi là Nhất Tịch, cho dù ngươi muốn chối bỏ thế nào, xét cho cùng ngươi vẫn là nàng, ngươi được sinh ra từ hồn phách của nàng, khi ngươi chào đời đã có linh hồn của nàng!”.

“Nhưng…”, ta sắp khóc đến nơi: “Bọn họ đều nói ta là phần hồn phách thuần thiện nhất, ta chỉ có thiện niệm của Nhất Tịch, không hề có ác niệm của nàng ta!”.

“Đừng ngốc thế nữa”. Cái bóng cười nhạo: “Thiện niệm ác niệm gì chứ, làm sao có thể tách bạch như vậy? Hơn nữa, cho dù khi ngươi đầu thai làm người có linh hồn trong sạch, nhưng mười sáu năm qua, gặp bao nhiêu người, bao nhiêu việc, môi trường và cuộc sống đều ảnh hưởng và thay đổi tính tình ngươi. Ngươi lười biếng, nghịch ngợm, lo chuyện bao đồng, luôn ình là đúng… Lẽ nào tất cả cũng là phần hồn lương thiện? Tiểu Khê, ngươi không đơn thuần như vậy, hãy nhớ kỹ điều này”.

Ta đã không thể thốt lên lời, chỉ biết run rẩy, không ngừng run rẩy.

Cái bóng bước tới trước mặt ta, rồi dừng lại, khẽ nói: “Được rồi, bây giờ để ta giúp ngươi nhìn rõ bản thân mình, để ngươi biết rốt cuộc mình là người thế nào”.

Ta cảm thấy tay nàng lại đặt lên tóc mình, sau đó trước mặt hiện lên từng khung cảnh, những khung cảnh ấy sống động như thật, rực rỡ tươi thắm, ngào ngạt sắc hương.

~**~**~

Ta giáng lâm ma giới trong lời chúc phúc của tam giới. Giây phút mở mắt ra, giữa ấn đường xuất hiện châu quang như trăng tròn, chiếu sáng cả ma giới. Các trưởng lão trong sảnh lũ lượt tặc lưỡi: “Bé gái này e là nhân vật có thể viết lại lịch sử của ma tộc!”.

Đại trưởng lão đặt tên ta là Nhất Tịch, ý chỉ “Biển xanh phút chốc, nhân thế cả đời”.

Trong thế giới mà năng lực quyết định mọi thứ, cá lớn nuốt cá bé như ma giới, chỉ có kẻ mạnh mới giành được sự tôn kính và yêu mến. Vì thế năm sáu tuổi, ta nhận lệnh đánh úp một tướng lĩnh nào đó trong đại chiến giữa loài người và ma tộc, nhưng cuối cùng ta chỉ nhẹ nhàng dùng một chiếc lông vũ trắng đã đánh lùi mười vạn tinh binh, khiến cả ma giới chấn động.

Năm mười hai tuổi, khắp ma giới không có ai có năng lực vượt qua ta, vì thế ta đã được cử hành lễ đeo ngọc đội mũ(*) làm công chúa, từ đó thống lĩnh cửu điện, đối kháng với nhân tộc và tiên tộc.

(*) Lễ đeo ngọc đội mũ: Chỉ nghi thức đánh dấu là người trưởng thành.

Năm mười sáu tuổi, Linh Miêu chỉ vào màn đêm nói với ta bằng giọng rất kỳ lạ: “Công chúa, hãy nhìn ngôi sao băng kia”.

“Ngôi sao băng đó làm sao?”.

“Đó là ngôi sao siêu tốc, nghe nói chưa có ai đuổi kịp nó, hơn nữa mỗi lần xuất hiện sẽ gây ra sự thay đổi lớn giữa thiên địa, nhưng cát hung bất định”.

Ta đảo mắt, mỉm cười nói: “Chưa từng có ai đuổi kịp nó sao? Ta thử xem!”. Nói xong liền từ đỉnh điện bay lên, đằng sau vang lên tiếng kêu kinh ngạc của Linh Miêu: “Đừng, công chúa…”.

Đáng tiếc lúc đó ta không nghe thấy lời Linh Miêu, cứ thế đuổi theo ngôi sao băng tới Nam Minh, tốc độ vun vút, quả nhiên dù đã dùng hết sức nhưng ta vẫn không đuổi kịp nó.

Sao băng rơi xuống hồ, nước hồ xanh biếc, không có gió nhưng vẫn xao động. Thật lạ kỳ, trên đời lại có hồ nước tự chuyển động. Dọc đường truy đuổi, ta đã hao tổn phần lớn linh lực, miệng khát khô, bèn vốc nước uống, cảm giác mát lạnh ngấm tận vào tim. Quả nhiên nước hồ rất ngọt! Đúng lúc định quay người rời đi, ta nhìn thấy một người đứng dưới gốc cây bà sa mai.

Cái nhìn ấy đã trở thành định mệnh.

Nước hồ hút hết linh nguyên của ta, ta tận mắt nhìn thấy mình từ từ biến thành âm hồn, ngã lăn ra đất. Còn người ấy cứ thản nhiên đứng nhìn, từ đầu tới cuối không nhúc nhích, không nói một câu.

Là cái bẫy! Đây là cái bẫy nhằm vào ta! Cho dù ta không biết con người nhìn tầm thường kia có thể khống chế sao băng như thế nào, nhưng thứ nước hồ cổ quái này cùng ánh mắt hiểu rõ sự việc của hắn đều đang nói cho ta biết hắn đã biết trước chuyện này.

Hắn muốn hủy hoại ta?

Nghĩ tới đây ta không nén nổi cơn giận. Thật nực cười, ta đường đường là công chúa ma cung, sao có thể bị hủy hoại trong tay một người phàm trần, bởi hồ nước quỷ quái này? Ngươi muốn ta chết, ta sẽ không chết! Không những không chết mà còn muốn đích thân ngươi tới cứu ta! Thế là ta bò tới trước mặt hắn, ngước mắt nhìn lên, dùng ma âm trời phú, dùng ma nhãn mong mỏi, cầu xin hắn cứu ta, đánh cược bằng tính mạng của mình.

Sự thật đã chứng minh, cuối cùng ta đã thắng!

Khi tỉnh dậy ta thấy mình đã nằm trên giường gấm êm ái. Nhà trúc vắng vẻ, rèm vải phất phơ, mọi thứ ở đây quá dễ chịu khiến người ta đắm chìm. Ta nằm trên giường bảy bảy bốn mươi chín ngày, mỗi lần tỉnh dậy đều không thấy bóng ai. Ta biết Giản Linh Khê đang dùng pháp thuật cứu ta, vì cơ thể ta hồi phục từng ngày, nhưng chẳng bao giờ có thể hồi phục như ban đầu được nữa. Điều này khiến ta tức giận, thậm chí kinh sợ. Nếu ta mất đi một nửa linh lực, sao này làm sao có thể tiếp tục thống lĩnh ma cung? Một người ngạo nghễ trước giờ luôn được tam giới công nhận vô địch, cuối cùng lại bại bởi một ngụm nước hồ cỏn con! Rốt cuộc đây là sức mạnh gì? Tại sao có thể giết được ta?

Trong bốn mươi chín ngày ấy, ta luôn suy nghĩ về vấn đề này, vì không nghĩ ra đáp án nên càng chịu giày vò. Ngày thứ năm mươi, cuối cùng ta đã có thể gượng ngồi dậy, vịn tường đi ra ngoài, thấy mặt cỏ xanh rì như thảm, nở đầy những bông hoa nhỏ màu trắng, màu tím.

Ta chưa bao giờ thấy cảnh tượng đẹp đến thế. Nói cách khác, đây là lần đầu tiên ta cảm nhận được vẻ đẹp của thiên nhiên, ta há hốc miệng đứng nhìn, dường như không thể thở nổi.

Sau đó, một giọng nói vang lên từ phía sau: “Rất đẹp phải không?”.

“Đúng thế”. Ta trả lời trong vô thức, rồi kinh ngạc quay đầu lại, đây là lần thứ hai nhìn thấy Giản Linh Khê. Mà lần này, mọi thứ về hắn lọt vào trong mắt ta đã hoàn toàn khác biệt. Lần trước nhìn thấy hắn, chỉ là nhìn thấy một con người bình thường. Lần này gặp lại hắn từ dung mạo, ánh mắt đến phong thái đều rõ nét hơn, giống như có một thứ sức mạnh nào đó đâm vào trong tâm khảm ta, cung đàn trong tim ta cũng ngân lên tiếng nhạc trong trẻo, kỳ ảo, thậm chí bản thân ta cũng chưa từng nghe thấy âm thanh ấy.

Khoảnh khắc ấy, ta đã yêu hắn.

Rất lâu rất lâu sau này, ta mới biết nguyên nhân, đó là vì ta bắt đầu có trái tim con người. Vì thế ta có thể cảm nhận được cái đẹp của cảnh sắc, mới rơi vào vòng xoáy tình cảm không lối thoát. Bất luận ta không tình nguyện thế nào, giây phút ấy ta đã yêu hắn, sẽ mãi mãi không bao giờ quên được. Thân là ma tộc, nhưng lại mang trái tim của loài người, đây là ngọn nguồn mọi bi kịch sau này của ta.

~**~**~

Ta đổ rạp ra đất, sững sờ nhớ lại kiếp trước của mình. Ta nhìn thấy mình giằng co giữa trách nhiệm và tình cảm như thế nào; bao nhiêu lần ta định giết Giản Linh Khê, nhưng lần nào cũng không ra tay nổi; ta hận hắn hủy đi ma lực của ta, nhưng lại cảm thấy vui vì cuối cùng hắn đã cứu ta; ta hận hắn tỏ vẻ đại nhân đại nghĩa tránh xa ta ngàn dặm, nhưng lại cảm động vô cùng khi hắn vô tình quan tâm chăm sóc ta; ta hận hắn khiến ta biết rõ kết cục không tốt đẹp của mối tình si này nhưng vẫn đắm chìm không thể dứt ra được; ta hận hắn, ta hận hắn, ta hận hắn…

Đúng thế, ta hận Giản Linh Khê, ta hận hắn tới tận xương tủy, ngấm sâu vào mỗi mảnh linh hồn! Hắn đã hủy hoại ta. Nếu không có hắn, ta vẫn là công chúa cao quý, phi phàm của ma tộc, ta sẽ không phải chịu nhiều khổ cực như vậy, chín năm bị phong ấn trong Thanh Tuyệt kiếm chẳng khác gì trăm năm, chịu đủ giày vò, nếu không có hận thù cổ vũ, ta đã tự vẫn từ lâu. Nhưng kết quả thế nào? Trốn ra ngoài sau chín năm giam cầm, ta vẫn không thoát khỏi cái chết!

Giản Linh Khê, hắn thà lấy Tần Tam Nương, chứ không chịu thừa nhận tình cảm với ta, con người luôn giả tạo, giả tạo hết sức như vậy!

Nghĩ tới đây ta thấy trong miệng ngòn ngọt, xòe bàn tay đang bụm miệng ra, thấy trong lòng bàn tay toàn máu tươi.

Cái bóng vẫn đang thở dài bên tai ta: “Đúng thế, ngươi nhớ ra rồi phải không? Bây giờ ngươi biết suy nghĩ thực sự trong đầu ngươi rồi chứ? Một người giả tạo như vậy, một người vô liêm sỉ như vậy, làm sao ngươi có thể yêu hắn được?”.

Ta tiếp tục thổ huyết, giống như muốn nôn hết máu tươi trong cơ thể ra mới thôi, máu tươi nhỏ giọt xuống mặt đất, tầm nhìn của ta cũng mờ dần, nhìn không rõ nữa.

Nhưng giữa tình hình hỗn loạn, trong đầu ta vẫn biết rõ một việc, đó là: Trong điện thứ tám, ta đã nhìn thấy chính ta, nhưng cái tôi này lại khiến ta sụp đổ.

Ta đã hoàn toàn sụp đổ!

Chương 12: Phá vỡ vướng mắc trong lòng

Tư duy của ta vốn là một vùng đất trống vắng, bây giờ từng mảnh vụn ký ức đang dần dần lấp đầy nó, khiến ta nhìn thấy đầy rẫy những vết nứt loang lổ trên đó.

Ký ức của Nhất Tịch đã phá hủy ta. Hóa ra đó thực sự là một lời nguyền, bất luận tái sinh bao nhiêu lần, luân hồi bao nhiêu lần, đều không thể thoát khỏi.

Thế giới là màu đen, là màu đen vô bờ bến, ta trôi nổi trong đó, không cảm nhận được hơi ấm, chỉ có một giọng nói trống rỗng lởn vởn bên tai: “Đau lắm phải không? Đừng sợ, đợi cơn đau qua rồi ngươi sẽ không cảm thấy đau nữa… Đau lắm à? Đau thế cơ à, đau nhỉ…”.

Ta mấp máy môi nhưng không thốt lên lời.

“Đau à? Hét lên đi, ngươi đau khổ như vậy đương nhiên phải nói cho hắn biết, để hắn biết ngươi đau thế này, không có lý do gì phải chịu đựng một mình cả, đúng không?”.

Ta siết chặt ngón tay lại, sau đó thả ra, mỗi khớp tay đều giãn ra hết sức, đau thấu xương tủy.

“Hét lên đi! Chỉ cần ngươi hét lên, ta đảm bảo hắn sẽ cảm thấy đau đớn như ngươi, để hắn nếm mùi vị đau khổ trong địa ngục. Tất cả đều do hắn gây ra, hắn là nguồn cơn của mọi tội ác, hắn không chỉ hại Nhất Tịch mà còn hại cả ngươi!”.

Nước mắt chảy ngược vào cổ họng, cuối cùng ta nghe thấy tiếng khóc nghèn nghẹn không thành tiếng của chính mình.

“Không sai, hắn đã nuôi nấng ngươi thành người, chăm sóc ngươi mười sáu năm qua, nhưng lẽ nào ngươi không phát giác ra? Chính vì hắn mang lại cho ngươi quãng thời gian niên thiếu vô ưu vô lo, mới khiến ngươi càng đau khổ hơn khi biết chân tướng sự việc. Rất đau phải không? Bởi vì ngươi nhạy cảm hơn Nhất Tịch, ngươi được hưởng hạnh phúc và sự vui vẻ mà Nhất Tịch chưa từng được nếm trải, vì thế càng không có khả năng chống lại nỗi đau đớn, ngươi hạnh phúc hơn Nhất Tịch nhưng cũng bất hạnh hơn nàng!”.

Nhất Tịch… Nàng ta chưa bao giờ hạnh phúc và vui vẻ sao? Đúng thế, nàng ta là người của ma tộc, vốn không có trái tim, không có trái tim đương nhiên cũng chẳng biết vui vẻ đau đớn là gì. Nhưng khi nàng ta có trái tim con người rồi, còn chưa kịp cảm nhận niềm vui thì đã phải nếm trải đau khổ…

Nhất Tịch, Nhất Tịch à… Ta là nàng, nàng là ta, tại sao ta phải cố chấp vạch rõ ranh giới với nàng, chỉ muốn bản thân không bị cuốn vào vòng xoáy đời này kiếp trước phức tạp, ích kỷ trốn tránh trách nhiệm và nghĩa vụ đáng ra phải gánh, ta thực sự là một kẻ khốn nạn! Nhất Tịch tuyệt vọng như thế, thê thảm như thế, nếu ngay cả ta cũng không chịu thấu hiểu nàng, tiếc thương nàng, yêu nàng, thì nàng biết gởi gắm hi vọng vào ai? Ta thực sự là một kẻ khốn nạn!

“Nghĩ thông suốt chưa? Vì thế, cứ hét lên đi, hãy mang nỗi đau của ngươi, sự oan ức của ngươi, sự phẫn nộ của ngươi, sự oán hận của ngươi, tất cả hét hết lên đi”.

Ta nghiến chặt răng, khàn giọng lên tiếng: “Ta…”.

“Tốt lắm, tiếp tục nói, tiếp tục hét đi! Hét ra hết những gì ngươi cảm nhận đi! Sau khi hét lên rồi ngươi sẽ được giải thoát!”. Giọng nói ấy đang vui vẻ cổ vũ ta.

“Ta… ta… không…”.

“Cố lên!”.

“Ta không cam tâm…”, ta mở choàng mắt, dùng hết sức lực của bản thân hét lên: “Ta không cam tâm! Ta không cam tâm, ta không cam tâm!”.

Thế giới đen tối biến mất, ánh sáng trắng lóe lên từng chút một, dần dần khôi phục lại trạng thái bình thường. Vẫn là căn phòng cũ, ánh sáng mờ mờ, nhưng có thể nhìn rõ cái bóng đang đứng trước mặt ta, nàng ta nhìn ta, sắc mặt kinh ngạc tột cùng.

“Ta không cam tâm!”. Ta nhắc lại bằng một giọng điệu bình thản.

Cái bóng loạng choạng lùi ra sau một bước.

“Ta không cam tâm bộc lộ tâm sự trước mặt người khác, khiến đối phương nhìn thấu ta, không chừa lại điều gì”.

“Ngươi đang nói cái gì?”. Cuối cùng sắc mặt nàng ta cũng thay đổi.

“Ta không hề quên bây giờ mình đang đứng trên đất của ma cung, và đây là điện thứ tám, không biết đang có bao nhiêu người của ma tộc đang đứng trong bóng tối lén nhìn ta. Bất luận ta có tình cảm thế nào với tiên sinh, đó cũng là chuyện giữa ta và người, ta không cam tâm để tâm sự của mình trở thành trò cười mua vui cho các người”. Ta khẽ nói, giọng kiên định: “Vì thế, ngươi hãy từ bỏ đi”.

Cái bóng lại lùi về phía sau mấy bước, cơ thể bắt đầu tan ra.

“Hơn nữa ngươi không phải là ta! Cho dù ngươi có giả vờ giống đến mức nào, cho dù ngươi biết rõ chuyện của ta ra sao, ngươi cũng không phải là ta! Bởi vì…”, ta ngừng lại, nhoẻn cười: “Ngươi không có trái tim con người”.

Cái bóng đang khua chân múa tay vật lộn, gào thét: “Ngươi nói láo! Ngươi nói láo!”.

“Ngươi chỉ biết trái tim con người tham lam, giả dối, ích kỷ, nhu nhược, nhưng không biết trái tim họ cũng dũng cảm, kiên cường, khoan dung và lương thiện. Ta hiểu cách cảm ơn, tình yêu ta dành cho tiên sinh vượt qua hận thù, yêu thương luôn luôn lớn mạnh hơn hận thù, đó là điểm khác biệt giữa ta và ngươi. Ngươi không phải là ta!”.

Một tiếng nổ vang lên, cái bóng nổ tung, vỡ thành ngàn vạn mảnh, biến mất trong không trung. Cùng lúc đó, cả căn phòng sáng bừng như ban ngày.

Quả nhiên đây là đại điện rộng thênh thang, trên mỗi bức tường đều khắc một bức tranh. Bức tường phía Đông khắc hình một lão nhân ma tộc mặc trường bào đẹp đẽ, trong lòng ôm một đứa bé, bên cạnh có rất nhiều ma nhân, sắc mặt đều tỏ vẻ ngạc nhiên và thành kính; bức tường phía Tây là cảnh giao tranh giữa ma tộc và nhân tộc, trong quân đội ma tộc, có một nữ đồng ngồi trên lưng một con điêu lớn, giữa kẽ tay cô bé là chiếc lông vũ trắng đang khẽ rung theo gió, đuôi mày khóe mắt toát lên sự ngạo mạn, lạnh lùng; bức tranh trên tường phía Nam là khung cảnh hùng vĩ hơn, hàng ngàn hàng vạn ma nhân đủ tư thế đang tề tựu quỳ lạy, trên đài cao là thiếu nữ mặc trường bào trắng đang hơi khuỵu gối, vị lão nhân ma tộc ôm nàng khi mới sinh ra đang đội mũ miện cho nàng.

Đây chính là sự tích vẻ vang của Nhất Tịch năm xưa?

Ta quay đầu nhìn bức tường phía Bắc, nhưng chỉ nhìn thấy một cánh cửa, ta bước lên thử đẩy ra, cửa mở, nhưng chỉ là mở ra mà thôi, ta đang định bước ra ngoài thì bị kết giới vô hình chặn lại.

Một căn phòng tối tăm giống căn phòng ta đã từng thấy lúc trước, lá đào bay khắp nơi, mang theo sát khí ghê gớm như sấm sét. Còn Trần Phi đang như con thoi luồn lách giữa đám lá đào, thân thủ né tránh không hề đẹp mắt, chỉ rất nhanh, nhanh tới mức lá đào cũng không đuổi kịp.

“Thân pháp khá lắm, đây không phải thân pháp của Trần Phi. Đáng tiếc đây cũng không phải thân pháp của Giản Linh Khê”. Trong bóng tối vang lên giọng nói rất giống của tiên sinh.

Hóa ra người bước vào điện thứ tám đều sẽ gặp chính bản thân mình và chiến đấu với nó, hèn gì Phi Phất công tử nói, điện này tên là “Song Kỷ điện”. Vậy tiên sinh thì sao, người sẽ phá giải cửa này thế nào? Ta căng thẳng mở to mắt.

Trần Phi mỉm cười giữa những lá đào đang bay, trong tiếng cười là sự cao ngạo khó diễn tả bằng lời: “Bởi vì ngươi không phải Giản Linh Khê”.

“Ta là Giản Linh Khê”. Những chiếc lá đào tấn công ác liệt hơn.

Thân pháp của Trần Phi nhanh tới mức mắt thường khó theo kịp, tiên sinh nhón lấy một phiến lá đào, sau đó lá đào vụn nát giữa kẽ tay: “Chỉ cần trên thế giới này có những chiếc lá đào khác tồn tại thì lá đào không thể chứng minh được ngươi là ai”.

“Vậy vẫn còn một thứ nữa có thể chứng minh được”. Lá đào đang bay rợp trời bỗng nhiên biến mất. “Thanh Tuyệt kiếm”.

Trần Phi tiếp tục cười: “Ngươi không có Thanh Tuyệt kiếm”.

“Thế à?”. Một tia sáng đỏ từ trên trời rơi xuống, trên mặt đất giữa căn phòng xuất hiện thêm một thanh kiếm, giống hệt Thanh Tuyệt kiếm lấy ra từ mắt ta, chỉ khác là nó có màu đỏ như máu.

Trong ánh sáng màu đỏ, gương mặt Trần Phi và một người khác hiện lên, dung mạo y chang nhau nhưng khí chất và thần thái hoàn toàn khác biệt.

“Đây mới thực sự là Thanh Tuyệt kiếm lẫy lừng thiên hạ. Còn thứ trong tay ngươi chẳng qua chỉ là bóng của nó trong mắt Nhất Tịch năm xưa. Bây giờ ngươi còn gì để nói nữa không?”.

Dường như lời vừa dứt, ta thấy trước mắt nhòe đi, có luồng ánh sáng trắng lóe lên trong ánh sáng đỏ, khi định thần lại đã thấy Thanh Tuyệt kiếm màu đỏ máu trong tay trái Trần Phi.

“Ngươi…”, cái bóng sửng sốt. Còn Trần Phi lạnh lùng nói: “Ngươi trúng kế rồi, ngươi không nên lấy nó ra”. Hai tay tiên sinh cầm hai thanh kiếm, sau đó từ từ áp sát, thanh kiếm thủy tinh và thanh kiếm đỏ từ từ hòa vào nhau, thôn tính lẫn nhau. Ánh sáng trắng nhạt dần, ánh sáng đỏ sáng hơn, lộng lẫy, rực rỡ, chói lọi, thậm chí lấn át cả người đang cầm nó!

Ta cảm thấy trên mặt ướt ướt lành lạnh, đưa tay lên sờ thấy nước mắt đang rơi. Chỉ đến khi nhìn thấy cảnh này ta mới cảm thấy chân thực. Trước đây ta chẳng qua chỉ là người biết những chuyện quá khứ qua lời kể của người khác và trong tưởng tượng của bản thân, nhưng giây phút mọi cảm quan đều từ bản thân, rõ ràng vô cùng.

Đúng thế, đây mới chính là Thanh Tuyệt kiếm, là thanh kiếm của trời đã phong ấn ta chín năm trời!

~**~**~

Ánh sáng của Thanh Tuyệt kiếm đang lưu chuyển một cách kỳ lạ, lưỡi kiếm chỉ về phía cái bóng.

Cái bóng co rúm lại: “Ngươi thật giảo hoạt, dùng kế khích tướng…”.

Trần Phi nhướn mày: “Chẳng phải ngươi nói mình là Giản Linh Khê sao? Thập Nhị Quý từng đánh giá Giản Linh Khê là ‘mưu trí gần như yêu tinh’, ngươi không biết sao?”. Tiên sinh giơ kiếm chém xuống, bóng đen và bóng tối đều tan nát hết thảy.

Điện thứ tám sập rồi.

Trong đám đất cát mịt mù có một bàn tay nắm chặt lấy ta, dẫn ta bay khỏi đây. Đó là tay tiên sinh, không, không phải, đó không phải tay tiên sinh. Tay Trần Phi luôn ấm áp, khiến người ta cảm thấy chỉ cần được đôi tay ấy nắm chặt sẽ yên ổn thuận lợi mãi như thế. Nhưng đôi tay này, mặc dù to, dày nhưng lạnh ngắt. Trong phút chốc lại nhớ lại, đáng lẽ ta không nên cảm thấy lạ lẫm mới đúng, bởi vì đây là tay của Giản Linh Khê. Ở kiếp trước, đây là đôi tay từng ôm ta, cứu ta, cuối cùng đã giam giữ ta.

Ta ngẩng đầu lên, nhìn theo mái tóc dài của tiên sinh đang bay ngược về phía sau theo gió, tóc mai hai bên đã điểm những sợi bạc. Mười sáu năm, hóa ra… bao nhiêu năm đã trôi qua rồi… Giản Linh Khê phong hoa tuyệt đại ngày xưa, cuối cùng vẫn già đi… Nhưng dung mạo, bờ môi, ngón tay của hắn, mọi thứ của hắn, trong mắt ta vẫn hoàn mỹ như mười sáu năm trước, không hề mݠnhạt hay bị hủy hoại chút nào.

Giản Linh Khê! Ta âm thầm gọi cái tên này, gọi hết lần này tới lần khác, Giản Linh Khê…

Hai chân chạm đất, Giản Linh Khê đưa ta tiếp đất vững vàng, cúi đầu nói: “Tiểu Khê, không sao…”, lời chưa dứt, ánh mắt bỗng lộ rõ vẻ kinh ngạc, cánh tay đang ôm eo ta cũng rụt về như chạm phải điện, sửng sốt thốt lên: “Không, nàng là Nhất Tịch”.

Ta lặng lẽ đứng nhìn hắn, nhìn vô số biểu cảm lướt qua gương mặt hắn, sau đó hiểu ra, trong đó có ngạc nhiên, có run sợ, có hoảng loạn, có mơ hồ…


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_10
Phan_11 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Snack's 1967